Cuộc đời đi dạy sẽ có vô vàn kỷ niệm đối với các thầy cô, nhưng những kỷ niệm về những buổi học online sẽ là những kỷ niệm khó quên đối với những người cầm phấn. Trong đại dịch covid vừa qua, việc học tập trực tiếp được chuyển thành học tập trực tuyến, nhiều trải nghiệm thú vị và xúc động đã được một giảng viên của khoa Dược kể lại trong bài viết dưới đây
Từ khi về trường Đại học Nguyễn Tất Thành công tác từ năm 2010, tới nay đã gắn bó hơn 10 năm. Tôi đã quen với hình thức giảng dạy trực tiếp, mỗi ngày đều được đến lớp đối mặt với các bạn sinh viên. Rồi thì dịch Covid đến, hoạt động giảng dạy không thể diễn ra bình thường nữa, chúng tôi phải chuyển sang hình thức online. Ban đầu có chút bỡ ngỡ, sau cũng quen dần, từ sự bất tiện vì không thể nhìn mặt sinh viên để giảng dạy tôi dần quen với việc ngồi trước màn hình máy tính để truyền thụ kiến thức cho các em. Dịch bệnh buộc chúng ta phải thích nghi, phải thay đổi để có thể tiếp tục nhịp chảy của cuộc sống, nhưng trong những ngày tháng dạy online tôi và các đồng nghiệp đã được trải nghiệm những kỷ niệm khó quên, có những kỷ niệm khiến tôi mỉm cười nhưng cũng có những kỷ niệm khiến tôi nhói lòng thấy cay cay nơi sống mũi.
Nhớ buổi dạy online môn Pháp chế dược, tôi đặt câu hỏi và mời bạn sinh viên N. trả lời. Bên kia bật mic, tôi nghe tiếng của một đứa trẻ đang khóc, tầm vài tháng tuổi. Thì ra N. vừa sinh con, đang vừa dỗ con ngủ vừa học online. Lại có lần tôi mời chị H., chị H. mở camera trả lời và tôi giật mình khi thấy “chị” là một tiền bối khoảng gần 60 tuổi bằng tuổi mẹ tôi, chị bảo cô từ từ vì em không rành công nghệ. Tôi chợt nhận ra không gì ngăn cản chúng ta trau dồi nâng cao kiến thức chuyên môn, dù là độ tuổi, công nghệ, hay bất kì yếu tố nào khác.
Có lần vừa dạy xong tiết online tôi nhận được tin nhắn của em sinh viên: “Cô ơi, cô có thể giảng lại bài hôm nay cho em được không ạ? Ba em vừa mất nên em không tập trung học sáng nay được”. Tôi lặng người trong giây lát, mất đi người thân là sự mất mát quá lớn nhưng em phải gạt nỗi buồn này để tiếp tục việc học tập.
Đôi khi tôi lại nhìn thấy trên màn hình, bên kia sinh viên của tôi vừa chăm mẹ bệnh vừa làm báo cáo đề tài, em ấy chia sẻ: “Cô ơi em xin lỗi cô vì âm thanh hơi ồn. Em vừa chăm sóc mẹ ở bệnh viện vừa làm báo cáo đề tài. Nếu cô không nghe rõ em mong cô thông cảm ạ.” Hay lần khác trên máy tính của tôi hiện lên hình ảnh bạn sinh viên trong bộ đồ bảo hộ đang trả lời câu hỏi, hay bạn SV ngồi trực tại các chốt kiểm soát trong cơn mưa tầm tã. Và còn rất nhiều những kỉ niệm khác nữa… Cứ ngỡ màn hình khô khan chỉ có thể truyền tải bài giảng, nhưng không phải thế, tôi vẫn cảm nhận được những cảm xúc rất sâu sắc và trọn vẹn. Và dù trong bất kì hoàn cảnh nào, chúng ta vẫn có thể ở bên nhau, vừa trang bị kiến thức vừa trải nghiệm cùng nhau các em sinh viên nhé!
Xuân Liễu – Khoa Dược